Văn mẫu lớp 12: Viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của anh chỉ về tác hại của lối sống ích kỉ gồm 15 mẫu khác nhau cực hay kèm theo gợi ý cách viết chi tiết nhất. Qua đó các em biết cách chọn lọc ý tưởng nắm được cách triển khai đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về tác hại của lối sống ích kỉ.
Viết đoạn văn về tác hại của lối sống ích kỷ
Ích kỷ có lẽ là liều thuốc độc duy nhất bóp nghẹt tâm hồn con người với vị chua chát đắng cay của nó. Nó nảy sinh từ lòng đố kỵ, ghen tị và không gian chật hẹp của trái tim bạn khi bạn ở trong một nhóm hoặc cộng đồng. Tính ích kỷ thể hiện ở nhiều mặt, chẳng hạn như ngại chia sẻ vì sợ bị thiệt thòi, hoặc tỏ ra xấu tính trước sự hối hận của người khác. Nhưng hãy tự hỏi bản thân xem ai là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này, ai là người thành công nhất…? Biết chia sẻ đồng nghĩa với việc cấy ghép những tế bào lành mạnh và nhân ái vào trái tim bạn và nỗi ám ảnh ích kỷ về những điều nhỏ nhặt nhất sẽ ăn sâu vào gốc rễ tâm hồn bạn. Bởi vì bạn đang tự tách mình ra khỏi các mối quan hệ với mọi người, với cộng đồng của bạn, khỏi tình cảm ấm áp của con người. Sự ích kỷ không đủ chính là thứ virus kìm hãm sự phát triển của nền văn minh nhân loại và hậu quả rõ ràng nhất là căn bệnh vô cảm... giết nhau bằng những câu nói hoặc hành động khó chịu, hoặc bằng lòng với sự giàu có của cha mẹ. Chúng ta phải lên án nghiêm trọng những người ích kỷ, giúp đỡ những người còn yếu đuối khi đối mặt với virus ích kỷ, và ca ngợi và đánh giá cao lòng tốt của tất cả mọi người. Cuộc sống tràn đầy hạnh phúc khi chúng ta trải qua nó. Đầy tức giận nếu bạn chọn theo anh ta.
Ích kỉ là thói sống không đẹp, khi mà con người ta đặt mọi quyền lợi cá nhân lên hàng đầu, không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác, chỉ biết so sánh thiệt hơn để rồi thậm chí nảy sinh ra sự đố kị và tàn ác. Người ích kỉ thường suy tính và chỉ thật sự quan tâm đến những thứ đem lại những giá trị họ cần. Ngược lại, sự ích kỉ khiến họ có thái độ thờ ơ vô cảm với cuộc sống, với mọi người xung quanh, sống hẹp hòi, sống đa đoan, sống không có vị tha và đặc biệt họ coi lợi ích của mình là cốt lõi của mọi giá trị. Ích kỉ là nguyên nhân của mọi tệ nạn, của sự hao mòn bản chất, tác động và làm tha hóa con người. Mỗi chúng ta ai cũng đã, đang và sẽ đối mặt với một cuộc đấu tranh tâm lý khi phải lựa chọn giữa một bên là lợi ích cá nhân, một bên là lợi ích tập thể. Ích kỉ không phải là một bản tính có sẵn. Nó là căn bệnh dễ dàng xâm nhập trong môi trường mà con người không có bản lĩnh, không có ý chí và sự lương thiện, nhanh chóng ăn sâu và bào mòn tinh thần con người. Vì vậy trước khi bước vào xã hội, mỗi chúng ta cần phải trang bị những kĩ năng, biết đâu là tốt, đâu là xấu để rồi có thể thực sự tự tin không bị lung lay bởi những lợi ích tầm thường của bản thân, thúc đẩy xã hội tốt đẹp hơn. Chúng ta đang sống trong một xã hội với đầy những hy vọng, nơi cô bé Hải An, không quan tâm đến sự lành lặn thân xác mà sẵn lòng cho đi cặp giác mạc, trao đi ánh sáng cho người khác. Chúng ta đang sống trên mảnh đất mà những người anh hùng Việt Nam đã không màng đến mạng sống của bản thân mà đổ biết bao mồ hôi xương máu bảo vệ tổ quốc. Vậy mà hiện nay vẫn đang tồn tại những con người chưa thực sự thức tỉnh, những kẻ yếu đuối mang trong mình căn bệnh ích kỉ làm mất đi những giá trị cao đẹp. Tuy nhiên, mỗi chúng ta phải biết cân bằng, giữ cho mình một chút ích kỉ, đừng cho đi mù quáng nếu không sẽ bị lợi dụng bởi kẻ khác. Hãy sống như mặt trời, ngày ngày chiếu rọi ánh sáng và hơi ấm cho muôn loài. Hãy sống như đóa hoa, sống hết mình trao hương sắc cho cuộc đời. Có như vậy con người ta mới có thể rũ bỏ được chất “con” trong tâm thức để tiến gần hơn tới con người.
Mỗi con người khi sinh ra đều là những cá thể khác biệt, có những nét tính cách khác nhau. Nhưng sống trong một xã hội ngày càng đề cao tính cộng đồng, mỗi người không nên có tính ích kỉ. Ích kỉ là chỉ sống cho bản thân mình, lo cho bản thân mà mặc kệ, không quan tâm đến người khác. Những người ích kỉ lúc nào cũng đặt quyền lợi của bản thân lên quyền lợi của mọi người, của tập thể. Họ sống trong tư thế không chịu mở lòng, luôn ngại khó, ngại khổ mà đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, chỉ thích hưởng quyền lợi mà không thích làm việc. Ví dụ như trong lớp học, khi có bạn đến hỏi cách giải một bài toán khó mà mình đã giải ra, vì sợ bạn cũng làm ra rồi giỏi hơn mình nên né tránh, nói dối rằng chưa làm ra rồi lảng sang việc khác. Hay khi cả lớp đi uống nước sau những buổi lao động ở trường, trong lúc bạn bè nói chuyện vui vẻ thì bạn nhíu mày nhăn mặt tính toán: “Mình thì làm mệt phờ người còn nó chỉ làm một chút mà cũng được ngồi uống nước như mình.” Chẳng phải Bác Hồ đã từng nói : “Lao động là vinh quang” sao? Nhưng lúc đó bạn có nghĩ được như vậy không ? Chắc chắn là không đâu khi mà sự ích kỉ đang quấn lấy trí óc bạn, khiến cho bạn càng thêm mệt mỏi. Ích kỉ là một lối sống tiêu cực, không chỉ bào mòn bản chất của chính mình mà còn ảnh hưởng đến xã hội.
Dẫu biết cuộc sống không phải một xứ sở diệu kỳ nơi sự tốt bụng và vị tha lên ngôi, vốn dĩ cuộc sống toàn một màu u ám. Nhưng cuộc sống với sự xuống cấp của đạo đức, bầu trời trong xanh chuyển dần thành màu xám đục, hỗn loạn và đầy vết bẩn một phần đóng góp không nhỏ chính vì sự ích kỉ và lòng tham của con người. Con người luôn kêu gào họ cô độc, họ không được quan tâm để ý nhưng chính họ lại chẳng hề mảy may đến người khác. Ích kỉ, ích kỉ và ích kỉ, nó tạo nên một xã hội toàn sự tư lợi và bất nhân. Bạn có biết về những quan chức cấp cao, họ luôn nói vì dân thương dân mà làm tất cả nhưng khi vén bức màn sự thật, tất cả chỉ là những kẻ đó đang nuôi “Hàu bao” ngày một lớn, sự ích kỉ và lòng tham xui khiến những con người không ngừng biến chất tha hóa. Có đôi lúc họ sống chỉ biết chăm chăm lợi ích của bản thân mà chà đạp lên tình thương, sự quan tâm và lợi ích của người khác. Cái đau đớn xót xa nhất của toàn nhân loại là loài người đa dần tách ra, trà đạp lẫn nhau để đạt được những thứ mình muốn. Ích kỉ dần trở thành một lối sống tiêu cực nên nó sẽ sinh ra sự thù hận và ghen ghét đố kị nếu ai đó có được nhiều lợi ích hơn mình. Người ta sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ tình bạn tình yêu, tất cả những mối quan hệ mình có để đánh đổi một thứ lợi ích tầm thường không đáng. Nhưng có một sự ích kỉ trong cuộc sống được người ta thừa nhận đó chính là sự ích kỉ trong tình yêu. Tình yêu là thứ tình cảm giữa hai người, vốn dĩ không dành cho người thứ ba, chính vì vậy khi xuất hiện một điều trái lẽ tự nhiên, người ta sinh ra sự ích kỉ, sự sở hữu vốn có trong bản tính con người. Bên cạnh đó, chúng ta nên lên án mạnh mẽ những kẻ sống thờ ơ vô cảm như một anh thanh niên nhìn thấy một cụ già bị ngã nhưng không chịu dừng lại dù chỉ một phút để đỡ bà cụ dậy vì một lí do đơn giản: “Không thể đến lớp trễ, sẽ bị cô giáo phạt nặng mất”. Hay những kẻ chỉ biết đến bản thân, không bao giờ nhường nhịn vì người khác. Ta nên chọn một loại thuốc hữu hiệu cho căn bệnh thế kỉ ấy để cuộc sống trở nên tươi đẹp.
Cuộc sống vốn dĩ nhiều sầu muộn, dẫu biết rằng cuộc đời không phải là mảnh đất thần kỳ được cai trị bởi lòng tốt và sự tha thứ. Nhưng sự sa đọa về đạo đức và bầu trời trong xanh của cuộc sống dần trở nên xám xịt, hỗn độn và vấy bẩn, điều này góp phần rất lớn vào lòng ích kỷ và lòng tham của con người. Mọi người luôn cô đơn và không được quan tâm, nhưng họ khóc vì họ không quan tâm đến người khác. Tạo nên một xã hội ích kỷ, ích kỷ, ích kỷ, bất nhân. Những quan chức cấp cao được cho là luôn làm vì nhân dân và yêu thương họ, nhưng họ lại là những kẻ chỉ nuôi những “con sò” lớn lên khi bức màn sự thật bị phanh phui và lòng ích kỷ, tham lam liên tục làm tha hóa con người. Đôi khi họ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân và sống bằng cách chà đạp lên tình yêu, sự quan tâm và lợi ích của người khác. Nỗi khổ đau đớn nhất của cả nhân loại là loài người đang dần xa cách và chà đạp lên nhau để có được điều mình muốn. Sự ích kỷ ngày càng trở thành một lối sống tiêu cực, thúc đẩy sự hận thù và ghen tị khi ai đó được lợi từ nó nhiều hơn bạn. Người ta sẵn sàng từ bỏ mọi tình bạn yêu thương, mọi mối quan hệ để đổi lấy những đồng tiền kiếm được chẳng đáng là bao. Nhưng ở đời có một sự ích kỷ được mọi người cho là ích kỷ của tình yêu. Tình yêu là tình cảm giữa hai người với nhau và ban đầu không dành cho người thứ ba nên khi có chuyện không tự nhiên xảy ra, con người sinh ra tính ích kỷ và tính chiếm hữu vốn có trong bản chất con người... Hơn nữa, chúng ta phải lên án mạnh mẽ những kẻ sống buông thả như thanh niên thấy bà già sa ngã mà không giúp đỡ dù chỉ một giây. Thầy phạt thật nặng “hay kẻ chỉ biết đến bản thân, không bao giờ nhường nhịn người khác. Chúng ta phải chọn cho mình một liều thuốc hữu hiệu cho căn bệnh thế kỷ để cuộc đời tươi đẹp.
Ích kỷ là một lối sống đáng trách. Ích kỷ hủy hoại tình yêu, tâm hồn khô khan chỉ biết yêu bản thân mà không mảy may quan tâm đến người khác. Con người mải mê với thế giới của mình, họ tìm kiếm lợi ích cá nhân mà bỏ qua lợi ích của cộng đồng. Người ích kỷ luôn muốn lợi dụng người khác để làm việc riêng, khi thấy người khác thành công thì sinh lòng ghen ghét, đố kỵ. Trước đau khổ và bất công, con người ích kỷ không động lòng, không thương cảm. Đồng thời không ghi nhận tinh thần hy sinh vì cộng đồng, tình làng nghĩa xóm, tinh thần sẻ chia. Khi ích kỉ trở thành lối sống của một số người, nó sẽ dẫn đến sự tha hóa nhân cách. Rồi tâm hồn người tự ái sẽ khô héo, héo mòn, bị mọi người xa lánh và gạt ra ngoài lề xã hội. Khi lối sống ích kỷ trở nên phổ biến trong cuộc sống của chúng ta, các giá trị đạo đức truyền thống sẽ trở nên xa lạ và lạc lõng. Nguy hiểm hơn nữa là khi chủ nghĩa cá nhân lên ngôi thì sớm muộn gì cũng tạo ra một xã hội không có tình người. Vì vậy, hơn bao giờ hết, mỗi chúng ta phải đấu tranh để giải phóng bản thân và xã hội khỏi lối sống này.